"Ỗng Cu pa chụt hảy"Bây giờ lại đọc truyện "Ông Cu đi đốt rẫy"Rồi cũng đến mùa đốt rẫy, bản mường người ta đi đốt rẫy ầm ầm.Người vợ lại bảo Ỗng Cu:- Bố mày ơi!Đi đốt rẫy với người ta đi.Người ta cũng đốt nhiều rồi.Khi đốt phải coi, gió đằng đầu đốt đầu, gió đằng chân đốt chân nha.Lời đã dặn đừng có quên.Ỗng Cu đinh ninh nhớ lời dặn của vợ.Thế là Ỗng Cu vác bó đuốc đi để đốt rẫy.Được một hồi khá lâu, Ỗng Cu trở về nhà với dáng hấp tấp, bực bội.Người vợ nhác nhìn thấy người chồng.Tóc trên đầu thì cháy trụi, quăn queo, phờ phạc.Hai chân cẳng bị bỏng sưng, đỏ tấy, nhem nhuốc.Thấy người chồng về với vẻ mặt bơ phờ, dở khóc, dở mếu, người vợ cất tiếng hỏi, vừa ngạc nhiên, vừa thương tâm:Ối, bố mày làm thế nào mà bỏng cháy đầu, cháy chân như thế hả?Ỗng Cu ngoảnh mặt lại nhìn vợ, rồi ngoảnh nhìn về phía xa, nói lẩm bẩm một mình:- Bảo cho gió đằng đầu đốt đầu, gió đằng chân đốt chân, thì đây đốt, còn nói còn trách gì nữa.Người vợ chẳng còn biết nói điều gì hơn nữa với chồng.Người vợ chỉ còn biết ngẩng mặt lên kêu trời:Trời ơi trời!Chồng tôi ơi chồng tôi!Làm thế nào mà lại đến nỗi này hỡi trời!Dại đâu lại dại đến bậc đến chừng thế hả?Bây giờ lại đọc truyện "Ông Cu đi đốt rẫy" Rồi cũng đến mùa đốt rẫy, bản mường người ta đi đốt rẫy ầm ầm. Người vợ lại bảo Ỗng Cu: - Bố mày ơi! Đi đốt rẫy với người ta đi. Người ta cũng đốt nhiều rồi. Khi đốt phải coi, gió đằng đầu đốt đầu, gió đằng chân đốt chân nha. Lời đã dặn đừng có quên. Ỗng Cu đinh ninh nhớ lời dặn của vợ. Thế là Ỗng Cu vác bó đuốc đi để đốt rẫy. Được một hồi khá lâu, Ỗng Cu trở về nhà với dáng hấp tấp, bực bội. Người vợ nhác nhìn thấy người chồng. Tóc trên đầu thì cháy trụi, quăn queo, phờ phạc. Hai chân cẳng bị bỏng sưng, đỏ tấy, nhem nhuốc. Thấy người chồng về với vẻ mặt bơ phờ, dở khóc, dở mếu, người vợ cất tiếng hỏi, vừa ngạc nhiên, vừa thương tâm: Ối, bố mày làm thế nào mà bỏng cháy đầu, cháy chân như thế hả? Ỗng Cu ngoảnh mặt lại nhìn vợ, rồi ngoảnh nhìn về phía xa, nói lẩm bẩm một mình: - Bảo cho gió đằng đầu đốt đầu, gió đằng chân đốt chân, thì đây đốt, còn nói còn trách gì nữa. Người vợ chẳng còn biết nói điều gì hơn nữa với chồng. Người vợ chỉ còn biết ngẩng mặt lên kêu trời: Trời ơi trời! Chồng tôi ơi chồng tôi! Làm thế nào mà lại đến nỗi này hỡi trời! Dại đâu lại dại đến bậc đến chừng thế hả?